Hòn đá nhỏ bơ vơ giữa một dòng sông khô cạn. Nó tưởng nó là cứng rắn nhất. Nó là mạnh mẽ và bền bỉ nhất nơi đây. Không ai làm gì được nó. Nhưng rồi đến mùa mưa, những cơm mưa đầu nguồn kéo về, những cơn lốc ập đến cuốn nó đi cùng cát và đất. Nhấn chìm hòn đá nhỏ xuống lòng sông. Rồi dòng thác ngày ngày đổ về làm nó sói mòn từng ít một. Nó đã biến mất trong dòng nước mềm mại và trong lành kia. Nó đi đâu? Nó đã thành cát bụi và bay đi khắp nơi. Nó không còn là đá nhỏ xưa nữa. Nó đã thay đổi. Và thời gian đã làm nó không còn là nó nữa. Nó không còn là kẻ tự kiêu tự đắc, kẻ cứng rắn kia nữa. Bạn sẽ nghĩ đó là đáng đời? Đó là chuyện của hòn đá.
Bởi thế gian có gì trụ vững cùng thời gian. Tôi và bạn cũng vậy. Thời gian sẽ làm xóa nhòa tất cả?
Liệu phải vậy? Thời gian xóa được thời gian.. Một thứ tạo nên trong một giây thì xóa nó hết trong một giây... Thứ tạo trong một năm thì xóa nó trong một năm? Bạn đã gây cho ai đó nỗi đau chỉ bằng một câu nói liệu có thể hàn gắn được không? Mãi mãi không. Bạn kiếm được 1 tỉ đô trong 10 năm bạn có khi chỉ tiêu nó trong 1s vì đánh lô đề ^_^.
Khi bạn chết? Tình yêu liệu còn nữa không?
Lúc bạn sống, bạn có tình yêu đẹp vậy đó. Nếu một người ra đi. Người kia sẽ ra sao?
Bạn nghĩ thay đổi nào là lớn nhất? Đó là thay đổi của một linh hồn.
Một câu chuyện về một mối tình. Buồn cũng được, kẻ phụ bạc cũng được, tình yêu cũng được!
Ma Trả Thù.
Ra nghĩa trang chỉ thấy mồ mả tối
Ánh sao xa chỉ nhấp nháy buồn
Ma đâu đó chỉ mong người ra gặp
Thò đôi tay khô cứng xương trần
Đôi hốc mắt rơi từng giọt máu
Vì nhìn ai, vì khóc nhớ người
Đôi tai dài giờ như cụt biến
Chỉ vì em mãi ngóng tin chàng
Tình đã hết hay vì người đã chết
Hay đã quên đã không nhớ mình...
Ma buồn tủi đôi hốc mắt rơi lệ
Giọt máu hồng bùng cháy trong đêm
Mặc cho sao vẫn luôn nhấp nháy
Mặc cho gió vẫn thổi đìu hiu
Chỉ mình ma trên mộ tàn úa
Không người chăm chút
Chỉ mình ma cô đơn nhìn cõi vắng
Lượn vi vu vẫn nỗi nhớ người
Rồi bỗng chợt nghe tin người đã phụ
Ma quật mồ tìm lại tình xưa
Đôi tay dại giờ trở nên mạnh mẽ
Chiếc móng dài bỗng hóa vuốt nanh
Đôi mắt buồn giờ trở nên xanh xám
Chiếc lưỡi dài bỗng hóa độc trâm
Mái tóc bay xõa nhớ tình đầu
Lòng căm phẫn giờ trở thành lửa cháy
Đôi chân trần tiến đến tìm ai
Nhiều ngày qua đi, ma tìm được người cũ
Vẫn đôi mắt xưa, vẫn mái tóc này
Vẫn đôi dày em tặng ngày ấy
Vậy mà sao đã dễ quên mình?
Ma giơ đôi tay dài gân guốc
Định vung lên bóp cổ chết người
Nhưng tay kia bỗng nhiên bủn rủn
Nhớ khi xưa cái nắm lạnh lùng
Làm hai ta chợt như lắng lại
Giữa trăng sao hai kẻ si tình
Ma ngậm ngùi bỏ đi trong cô quạnh
Chui xuống mồ sống hết kiếp ma.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét