27 tháng 8, 2010
VAN MIEU AND Formal name of Ha noi.
In 1076, Ly Nhan Tong stance Quoc Tu Giam Temple of Literature at the side can see this as the first university in Vietnam.
In 1253, King Tran Thai Tong Quoc Tu Giam changed into the National Academy
In 1484, Le Thanh Tong for construction of the beer Dr pass examinations Ph.D. from 1442 onwards
In 1762, Le Hien Tong Quoc Tu Giam is correct - training institutions and higher education of the court.
Nguyen dynasty, in 1802, King Gia Long is set Temple - Hanoi. To build more wells Khue Van The next square.
Formal name
1. Do Long. - Long Do is the name of Hanoi ancient land.
2. Tong Binh. - Tong Binh is the name of the value of the time they dominated Northern Options (581-618), Tang (618-907).
3. University La. -. In 866, Cao Bien Dai La Thanh fostering more extensive and more solid than before.
4. Thang Long. - King Ly Thai capital was moved in 1010. Record of King Ly Thai events that occur on land dragon was chosen as the new capital.
5. Dong Do. - April 1397 Summer home page is Dong Ho
6. Dongguan. - 1408 Ming troops set.
7. Tokyo. - Summer, April 1427 Le Loi throne in Tokyo
8. North City. - The Tay Son (Nguyen Hue - Quang Trung from 1787 to 1802), because capital plays in Phu Xuan (Hue News) should call the North Thang Long City
9. Thang Long. In 1805, King Gia Long, Thang Long is reset
10. Hanoi - King Minh Mang in 1831 founded Ha
No formal name
In addition, Thang Long - Hanoi also known Chang'an - (Trang An) Thanh Phuong (Phoenix City), Long Bien, Long Thanh, Ha Thanh, Hoang Dieu
Nghìn năm .....................
Lá thư vang vọng không lời tựa, chỉ kể đời mang tiếng khóc than
Cuộc đời biết bao nỗi buồn. Hiện về trên thế gian biết bao linh hồn vô tội.
Hỡi những người đang sống. Hãy nghĩ xem....
Hãy nghĩ xem....
Những hồn ma đang gọi. Hay chính đáy lòng ai đang thức tỉnh trong tiềm thức mình. Một chút áy náy, một chút tội lỗi. Một hơi thở khẽ bên tai còn đâu? Ấm sau lưng kìa một dáng ai thờ thẫn.
Ngay đằng sau đó.
26 tháng 8, 2010
Số phận là gì?
Yến Thanh
Tiểu đội đã xếp một hàng ngang
Cúc ơi em ở đâu không về tập hợp?
Chín bạn đã quây quần đủ hết
Nhỏ-Xuân-Hà-Hường-Hợi-Rạng-Xuân- Xanh
A trưởng Võ Thị Tần điểm danh
Chỉ thiếu mình em
(Chín bỏ làm mười răng được!)
Bọn anh đã bới tìm vết cuốc
Ðất sâu bao nhiêu bọn anh không cần
Chỉ sợ em đau nên nhát cuốc chùng
Cúc ơi! Em ở đâu?
Ðất nâu lạnh lắm
Da em xanh
Áo em thì mỏng!
Cúc ơi! Em ở đâu?
Về với bọn anh tắm nước sông Ngàn Phố
Ăn quýt đỏ Sơn Bằng
Chăn trâu cắt cỏ
Bài toán lớp Năm em còn chưa nhớ
Gối còn thêu dở
Cơm chiều chưa ăn
Ở đâu hỡi Cúc
Đồng đội tìm em
Đũa găm, cơm úp
Gọi em
Gào em
Khan cổ cả rồi
Cúc ơi!
Cuộc đời ai biết trước được điều gì? Câu nói này chắc ai cũng từng nghe, từng nói. Có khi nó vụt tắt nhanh chóng, có khi nó nhẹ lang thang mòn mỏi như hòn đá cuội giữa dòng sông kia. Nó cứng đấy, nó mạnh mẽ đấy nhưng cũng bị dòng nước dữ cuốn đi và dòng nước mát trong mềm mại kia bào mòn. Và cuối cùng chỉ thành cát bụi.
Mỗi cuộc đời (bài :http://thanhdaibang.blogspot.com/) mỗi nỗi khó khăn và vất vả. Để kể tiếp dòng đời có chăng sẽ dai dẳng và lâu dài. Biết bao số phận, biết bao con người đã gặp. Số phận:
Số phận là một khái niệm tổng hợp chuỗi các sự kiện trong một chu trình sống của thực thể. Trong đó:
Chuỗi các sự kiện đó là : sinh ra, lớn lên ,tồn tại, đấu tranh, lành, dữ, mạnh, yếu , sướng, khổ, hỷ, nộ, ái, ố , thịnh vượng, suy vong ,già nua , chết đi ..... tùy theo đối tượng cụ thể mà có các sự kiện cụ thể, ta không thể thống kê hết các sự kiện đó .
Thực thể là bao hàm tất cả mọi đối tượng đang tồn tại trong vũ trụ ( người,vật, tổ chức, quốc gia, lãnh thổ, tổ chức, công ty ..... )
Số phận là một đồ thị hàm số .
- Số phận thứ nhất , bài học đầu tiên : Một người khi mới 6 tuổi đã biết gì đâu nhỉ? Một chú bé lắt nhắt, một người mẹ trong thời còn bao cấp ở vùng nông thôn chật vật. Người cha đã bỏ mẹ con cậu bé, đánh đuổi họ ra khỏi nhà. Và mang về người vợ mới . Người vợ mới - kẻ giành người chồng từ tay một người phụ nữ hiền lành và có phần nhu nhược là kẻ không " vừa". Những lời nhục mạ chưa đủ, bát cơm trộn ngô 8 phần cho cậu bé nhỏ ăn kèm theo tro bếp. Ở đời tàn khốc đến thế sao. Bát cơm không chỉ chan đầy nước mắt mà còn kèm thêm tro bếp lấp đầy. Ngày người mẹ hai hàng nước mắt bế đứa con thơ dại khóc thét trên đường làng trong tối mịt mù . Ai biết thương thay chú bé nhỏ? Số phận hẩm hiu đưa đẩy một dòng đời. Những năm tháng hãi hùng cùng bóng tối qua dần , ngấm vào sương thịt như cái rét mùa đông. Những cơn gió thổi nhạt dần những kí ức.
Cậu bé lớn lên dưới chăm bẵm , sự thiếu thốn và tình thương từ đáy lòng người mẹ và người bá
( chị của mẹ cậu bé) . Hai người phụ nữ cùng cảnh ngộ đùm bọc trong mái tranh nghèo bên kia dòng sông Hồng đỏ ngàu cảm xúc. Dưới thời bần hàn chăm sự khốn cùng. Những tủi khổ như đất khô cằn nhưng một khi lên mầm thì nó mạnh mẽ sắt đá vô cùng. Cậu bé lớn lên không chút tình phụ tử, không họ cha. Hà Nội mở ra trước mắt cậu và dần trưởng thành, tự lập vươn lên. Biết bao phong ba bão táp trở thành người cứng cỏi, không ai coi thường.
( Tóm tắt thời thơ ấu một người đáng kính)
( Hình ảnh mang tính chất minh họa)
Có thể chưa chắc ai đó đã hiểu nhưng sẽ có những người hiểu được giá trị của cuộc đời. Cái khốn cùng đưa người ta đến tuyệt vọng và tàn úa. Nhưng cũng có thể tô bồi cho người ta cứng rắn và tự lập vươn lên. Một cây mọc trên cát sỏi chắc chắn sẽ bền bỉ hơn cây mọc trên đất tốt tươi nhiều mùn. Sự tàn bạo của con người tột độ khi dứt tình ruột thịt, tàn sát chính người thân của mình. Kẻ vô hồn vùi dập tra tấn trẻ thơ? Nói vậy liệu quá chăng?
Số phận? Bông hoa đẹp rồi cũng tàn. Số phận sao? Mùa Xuân rồi sẽ qua. Số phận sao?
Phải chăng đó là quy luật.
- SP2 : Đấy cuối cùng hai đứa nó cũng lấy được nhau đấy. Câu chuyện về một chàng trai nọ dẫn cô gái kia về ra mắt bố mẹ. Nhưng không biết ứng xử với cha mẹ chồng tương lai thế nào ... mà nhất định bố mẹ chàng trai không cho hai người lấy nhau. Đời ơi? Tại sao? Chàng trai thốt lên trong nỗi tuyệt vọng . Biết làm sao đây? Đủ các tác động từ khắp phía về phía bố mẹ :" chúng nó yêu nhau thế cho chúng nó lấy đi" Nhưng đều :" nó lấy về tôi đi"." Trừ khi tôi chết".... Vậy:
" Chữ tình chữ hiếu bên nào nặng hơn?"
Một năm qua đi trong căng thẳng và xung đột. Mệt mỏi và bất bình từ chàng trai với gia đình.
Hai năm tưởng như mọi thứ đã ấm êm trong quên lãng. Chàng trai nói lại nghiêm túc với bố mẹ.
Thời gian... thời gian... làm lay động lòng phụ mẫu.
" Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời"
Họ đã lấy nhau, và năm sau định sinh em bé.
( Cuộc tình đáng khâm phục)
Thời gian thử tình yêu, nhẫn nại và kiên trì vượt lên mọi sóng gió, tình thương cha mẹ tất cả cũng giành cho con cái của mình . Hạnh phúc đến với người biết chờ đợi và kiên trì . Giữ vững lòng tin sẽ đem đến thành công.
-SP3 : Một con đại bàng bay ra vùng hoang mạc rộng lớn chơi cho vui vì sâu thẳm lòng nó vẫn buồn vì sự nghiệp chưa thành. Nhưng nó lạc đường không tìm được lối về. "Nó mệt, có khi chết mất" - nó kêu lên thế. Đang lúc hấp hối nó gặp được một chú chim ưng cùng hoàn cảnh đang lả bên một tảng đá. Đại bàng nghĩ sẽ chết cùng chim ưng nên trước khi chết chúng kết nghĩa huynh đệ- đại bàng nói . Đôi mắt lim dim muốn gục xuống. Chúng uể oải vẫn dìu nhau bước tiếp. Chim ưng khăng khăng cần đi nữa sẽ có tia hi vọng thì may gặp một con Sói nó hiền lành và dẫn về nhà nó cho uống nước. Trong khi ở nhà của chú Sói kia chơi con đại bàng vẫn buốn bã không ngớt. Nó nhìn vào dòng nước nhà Sói mà than đời, than số phận buồn chán. Chim ưng tiến lại gần và hiểu ngay tâm sự đại bàng. Chim ưng nói cho đại bàng mấy câu thì bỗng nhiên đại bàng như tỉnh ngủ, vui cười và uống rượu cùng huynh đệ mình.
Đừng nên nghĩ tiêu cực, nó sẽ làm mình càng suy sụp. Niềm tin từ bản thân là sức mạnh đáng quý. Trong lúc khó khăn có người đồng cảnh hãy giúp đỡ nhau, nếu có sức hãy giúp người. Luôn vui cùng cuộc sống và bè bạn...
Một hôm nọ đại bàng và chim ưng lại ra xa mạc. Đại bàng hỏi thăm mấy câu về chim ưng nhưng chim ưng trả lời lấp lửng dẫn đến đại bàng nặng lời làm chim ưng giận. Chim ưng viết lên cát nỗi giận giữ của mình với đại bàng-" hôm nay đại bàng đã có lỗi với tôi". Chúng bay đến hoang đảo thì chim ưng bị ngã lộn cổ xuống dòng nước xoáy. Đại bàng không hề suy nghĩ lao đến không ngại khó khăn cứu được chim ưng. CHim ưng khắc ngày giờ lên tảng đá cạnh đó " Hôm nay đại bàng đã cứu tôi"
Một việc dù rất nhỏ mà giúp được bạn của mình hãy cố gắng hết sức. Thế gian tìm được một người tri kỉ đâu có dễ?
Đời là gì?
Nếu ngươi thành tâm muốn biết
Thì ta sẵn sàng trả lời.
Team Rocket
Đây là nhóm Tên Lửa với dòng nổi tiếng giới thiệu trên.
" để tránh trái đất bị phá hủy,và bảo vệ nền hòa bình thế giới"
Họ là nhân vật phản diện khả ái và ngây ngất lòng người.....
Đây là nhân vật trong phim POKEMON
Còn đây là nhân vật trong ĐÔ RÊ MON
Một kẻ chuyên bắt nạt NOOBITA, có sức mạnh nhất hội. và cái rốn lồi, giọng hát kinh tởm( nhất là đứa em)
Vậy xin hỏi tại sao mọi thứ đều có hai mặt xấu và tốt? Trong chuyện cổ tích có ông bụt với nhân vật phản diện như địa chủ, gì ghẻ. Phù Thủy với thần tiên ..........trong phim trên có nhóm R với nhóm Red, Green, Blue...
Xin hỏi đời có phân biệt trắng đen không? có thiện ác không?
Ai cũng nghĩ ngay.. Có
Đồng ý là có nhưng liệu rõ ràng, liệu minh bạch như 1 + 1 = 2 trong toán học
Đời chắc chắn rằng chưa rõ 1 + 1 = mấy nữa
Có người nói đời thế này:
Cuộc đời buồn vui bao nỗi buồn vuiLiệu chăng:
Kí ức xa xăm mây trôi gió thoảng
Một đời oán thán. Một đòi xót xa
Con đường ngàn dặm. Thu tới xuân qua
Cuộc đời vẫn trôi. Ngày tháng vẫn trôi
Cuộc đời là lúc ta đi ngoài đường có người đuổi theo nói cho ta biết ta chưa gạt chân chống xe.
Cuộc đời là lúc ta nhìn thấy một em bé rất xinh đang cười.
Cuộc đời còn nhiều cái khác mà ta cần khám phá và là những niềm vui đôi khi rất nhỏ nhoi..........
Cuộc đời do ai đem xuống.
Để lòng vẩn vơ ,bổi hồi
Cuộc đời là gì ngao ngán
Để hờn giận khóc tựa vai ai
Cuộc đời lang thang cơ cực
Gió mưa , mây bão khắp nơi
Chẳng lẽ đời là thảm lụa
Êm ả cho thế giới nằm
Là màu hồng từ chân trời sáng lóa
Ấm áp từ buổi ban mai
Là tấm lòng nhân hậu người mẹ
Là nỗi lòng đau đáu người cha
Là một lòng giao hảo huynh đệ
Là bốn phương kết nghĩa một nhà
Hay đời là muôn ngàn kim chỉ
Là dao giằng xé chém người
Là một rừng đầy gai góc
Quả thơm ai bẫy muôn loài
Là loài hoa độc săn thú
Là máu nhuộm tiền khắp nơi
Là hung tàn, là màu chiến thắng
Là sự cùng kiệt cô đơn
Là kẻ lụy bại tang tóc
Là màu trắng đục cuối đời
Là màu bụi bặn gian trá
Là ồn ào cặn bã nơi nơi
Là dáng hình một bà già cả
Nheo nhắt khập khiễng bên đường
Là sự vô cảm giữa phố xá
Là tiếng khóc vu vơ đói lòng
Là tiếng ai oán từ đứa trẻ
Vừa mở mắt chào đời !
Là nụ hồng chưa được chào đón (*)
Là phút lỡ là sang ngang
Là máu phụt ra kinh hãi
Là kẻ đâm nát tim ai
Là tiếng súng vang lên giữa chợ
Không ai giun sợ, không chút kinh hoàng
Là một mặt người dạ thú
Là tiếng chửi bậy vô hồn
Là cảnh cầm lòng khóc lóc
Là nỗi ai oán kêu than
Liệu đời còn kinh hơn không sống?
Liệu muôn lòng biết đến đời chăng?
(*) :http://www.hvtc.edu.vn/forum/index.php?showtopic=5667
http://bacgiangonline.net/diendan/showthread.php?t=5360
Thay đổi - Thời gian
Hòn đá nhỏ bơ vơ giữa một dòng sông khô cạn. Nó tưởng nó là cứng rắn nhất. Nó là mạnh mẽ và bền bỉ nhất nơi đây. Không ai làm gì được nó. Nhưng rồi đến mùa mưa, những cơm mưa đầu nguồn kéo về, những cơn lốc ập đến cuốn nó đi cùng cát và đất. Nhấn chìm hòn đá nhỏ xuống lòng sông. Rồi dòng thác ngày ngày đổ về làm nó sói mòn từng ít một. Nó đã biến mất trong dòng nước mềm mại và trong lành kia. Nó đi đâu? Nó đã thành cát bụi và bay đi khắp nơi. Nó không còn là đá nhỏ xưa nữa. Nó đã thay đổi. Và thời gian đã làm nó không còn là nó nữa. Nó không còn là kẻ tự kiêu tự đắc, kẻ cứng rắn kia nữa. Bạn sẽ nghĩ đó là đáng đời? Đó là chuyện của hòn đá.
Bởi thế gian có gì trụ vững cùng thời gian. Tôi và bạn cũng vậy. Thời gian sẽ làm xóa nhòa tất cả?
Liệu phải vậy? Thời gian xóa được thời gian.. Một thứ tạo nên trong một giây thì xóa nó hết trong một giây... Thứ tạo trong một năm thì xóa nó trong một năm? Bạn đã gây cho ai đó nỗi đau chỉ bằng một câu nói liệu có thể hàn gắn được không? Mãi mãi không. Bạn kiếm được 1 tỉ đô trong 10 năm bạn có khi chỉ tiêu nó trong 1s vì đánh lô đề ^_^.
Khi bạn chết? Tình yêu liệu còn nữa không?
Lúc bạn sống, bạn có tình yêu đẹp vậy đó. Nếu một người ra đi. Người kia sẽ ra sao?
Bạn nghĩ thay đổi nào là lớn nhất? Đó là thay đổi của một linh hồn.
Một câu chuyện về một mối tình. Buồn cũng được, kẻ phụ bạc cũng được, tình yêu cũng được!
Ma Trả Thù.
Ra nghĩa trang chỉ thấy mồ mả tối
Ánh sao xa chỉ nhấp nháy buồn
Ma đâu đó chỉ mong người ra gặp
Thò đôi tay khô cứng xương trần
Đôi hốc mắt rơi từng giọt máu
Vì nhìn ai, vì khóc nhớ người
Đôi tai dài giờ như cụt biến
Chỉ vì em mãi ngóng tin chàng
Tình đã hết hay vì người đã chết
Hay đã quên đã không nhớ mình...
Ma buồn tủi đôi hốc mắt rơi lệ
Giọt máu hồng bùng cháy trong đêm
Mặc cho sao vẫn luôn nhấp nháy
Mặc cho gió vẫn thổi đìu hiu
Chỉ mình ma trên mộ tàn úa
Không người chăm chút
Chỉ mình ma cô đơn nhìn cõi vắng
Lượn vi vu vẫn nỗi nhớ người
Rồi bỗng chợt nghe tin người đã phụ
Ma quật mồ tìm lại tình xưa
Đôi tay dại giờ trở nên mạnh mẽ
Chiếc móng dài bỗng hóa vuốt nanh
Đôi mắt buồn giờ trở nên xanh xám
Chiếc lưỡi dài bỗng hóa độc trâm
Mái tóc bay xõa nhớ tình đầu
Lòng căm phẫn giờ trở thành lửa cháy
Đôi chân trần tiến đến tìm ai
Nhiều ngày qua đi, ma tìm được người cũ
Vẫn đôi mắt xưa, vẫn mái tóc này
Vẫn đôi dày em tặng ngày ấy
Vậy mà sao đã dễ quên mình?
Ma giơ đôi tay dài gân guốc
Định vung lên bóp cổ chết người
Nhưng tay kia bỗng nhiên bủn rủn
Nhớ khi xưa cái nắm lạnh lùng
Làm hai ta chợt như lắng lại
Giữa trăng sao hai kẻ si tình
Ma ngậm ngùi bỏ đi trong cô quạnh
Chui xuống mồ sống hết kiếp ma.
Mảnh vụn cuộc đời
Nếu bạn chỉ là một mảnh vỡ
Bạn có buồn khi chỉ cô đơn
Giữa giá lạnh mà tuyết trời buông xuống
Giữa muôn sao hớn hở vui đùa.
Nếu bạn chỉ là vầng trăng khuyết
Giữa trời cao có những đám mây
Tung tăng chuyện trò cùng gió
Bạn thấy buồn thấy cô quạnh không?
Nếu bạn là một và chỉ một
Không gia đình, bè bạn xung quanh
Bạn sẽ một mình một thế giới
Liệu vui đùa tâm sự với ai?
.....
Còn tôi là một dấu chấm hỏi
Biết bao giờ kết thúc một câu thơ.
23 tháng 8, 2010
Lễ Xá Tội Vong Nhân
Sự tích ngày xá tội vong nhân:
Sự tích lễ cúng cô hồn như sau: Cứ theo "Phật Thuyết Cứu Bạt Diệm Khẩu Ngạ Quỷ Ðà La Ni Kinh" mà suy thì việc cúng cô hồn có liên quan đến câu chuyện giữa ông A Nan Ðà, thường gọi tắt là A Nan, với một con quỷ miệng lửa (diệm khẩu) cũng gọi là quỷ mặt cháy (diệm nhiên). Có một buổi tối, A Nan đang ngồi trong tịnh thất thì thấy một con ngạ quỷ thân thể khô gầy, cổ nhỏ mà dài, miệng nhả ra lửa bước vào. Quỷ cho biết rằng ba ngày sau A Nan sẽ chết và sẽ luân hồi vào cõi ngạ quỷ miệng lửa mặt cháy như nó. A Nan sợ quá, bèn nhờ quỷ bày cho phương cách tránh khỏi khổ đồ. Quỷ đói nói: "Ngày mai ông phải thí cho bọn ngạ quỷ chúng tôi mỗi đứa một hộc thức ăn, lại vì tôi mà cúng dường Tam Bảo thì ông sẽ được tăng thọ mà tôi đây cũng sẽ được sanh về cõi trên".
A Nan đem chuyện bạch với Ðức Phật. Phật bèn đặt cho bài chú gọi Là "Cứu Bạt Diệm Khẩu Ngạ Quỷ Ðà La Ni", đem tụng trong lễ cúng để được thêm phước. Phật tử Trung Hoa gọi lễ cúng này là Phóng diệm khẩu, tức là cúng để bố thí và cầu nguyện cho loài quỷ đói miệng lửa, nhưng dân gian thì hiểu rộng ra và trại đi thành cúng cô hồn, tức là cúng thí cho những vong hồn vật vờ không nơi nương tựa vì không có ai là thân nhân trên trần gian cúng bái. Vì tục cúng cô hồn bắt nguồn từ sự tích này, cho nên ngày nay người ta vẫn còn nói cúng cô hồn là Phóng diệm khẩu. Có khi còn nói tắt thành Diệm khẩu nữa. Diệm khẩu, từ cái nghĩa gốc là (quỷ) miệng lửa, nay lại có nghĩa là cúng cô hồn. Ðiều này góp phần xác nhận nguồn gốc của lễ cúng cô hồn mà chúng tôi đã trình bày trên đây. Phóng diệm khẩu mà nghĩa gốc là "thả quỷ miệng lửa", về sau lại được hiểu rộng thêm một lần nữa thành "tha tội cho tất cả những người chết". Vì vậy, ngày nay mới có câu : "Tháng bảy ngày rằm xá tội vong nhân".
Nhưng lễ cúng cô hồn khác với lễ Vu Lan dù được cử hành trong cùng Ngày Rằm. Một đằng là để cầu siêu cho cha mẹ nhiều đời được siêu thoát, một đằng là để bố thí thức ăn cho những vong hồn chưa được siêu thoát, những vong hồn không nơi nương tựa, không người cúng kiếng.
22 tháng 8, 2010
Truyền thuyết đại bàng
Truyền Thuyết Về Loài Chim Đại Bàng
Đánh máy: Trung Võ và Trung Lê
Tôi đứng trước tấm gương lớn trong suốt được ốp chặt vào tường trên sàn tập, chăm chú nhìn dáng đứng của mình được phản chiếu, tôi khẽ nhún chân lên cao theo giọng hô đều đều của cô giáo hướng dẫn “Một… hai… nào kiễng chân cao lên… chuẩn bị… quay… tốt lắm”. Huệ đưa cho tôi chiếc khăn mặt, miệng nó xuýt xoa:
- Sướng nhé Đan! Thế nào mày cũng được chọn để múa chính.
- Nhưng mà cô đã thông báo kết quả đâu.
- Thì mày xem cả lớp mình có đứa nào quay được ba vòng như mày đâu - Huệ dí ngón tay lên trán tôi - nhớ phải dắt tao đi ăn khao đấy.
Khoác chiếc túi lên vai, tôi uể oải rời khỏi phòng tập với lý do đau đầu. Huệ chạy theo lo lắng.
- Để tao đưa mày về.
- Không cần đâu. Mày vào tập đi.
Nó nhìn tôi, ánh mắt thoáng nghi ngại.
- Hay chờ tao hỏi lại điểm kiểm tra vừa rồi đã. Biết đâu… cô nhầm?
- Thôi… tao…
Huệ xoay lưng chạy thẳng vào lớp không chờ tôi nói hết câu. Mệt mỏi, tôi dựa lưng vào tường. Loáng thoáng bên tai có tiếng Huệ:
- Thưa cô, em không múa chính được đâu. Em chưa quay được ba vòng. Hơn nữa điểm của Đan cao nhất lớp.
- Còn một tháng mới biểu diễn cô sẽ tập riêng cho em sau. Vai chính quan trọng lắm. Ai được nhận là cả một sự hãnh diện.
Tôi đứng ngập ngừng trước cổng nhà Huệ rồi đưa tay bấm chuông. Một tuần qua tôi không đến lớp. Quyết định của cô giáo về sự phân vai cho buổi diễn làm tôi thất vọng. Tôi đã mất hết bao công sức, bao buổi tập hì hụi một mình trong căn phòng lát gỗ với những tấm gương soi vô hồn. Tất cả cứ ngỡ đã ở trong tầm tay. Đối với bất cứ một học viên nào, được ra sàn diễn, được bước lên sân khấu là cả một sự phấn đấu… Chiếc cửa sắt nặng nề được kéo sang. Huệ đứng trước tôi, nhí nhảnh và vui vẻ:
- Ôi Đan, cả tuần nay tao tìm mày suốt. Mày lặn đi đâu mà mất tăm?
- Lớp mình thế nào?
- Bình thường. Sao mày không đi tập? Tao cứ phải nhai đi nhai lại động tác quay ba vòng.
- Thế à?
Huệ ngạc nhiên nhìn tôi (chắc nó đọc được sự hờ hững).
- Thôi đừng buồn nữa Đan! – Nó phân trần – Tao không muốn nhận vai múa chính đâu. Tao biết mày xứng đáng với nó hơn tao nhưng cô nói…
- Ôi ! Cây Quỳnh nhà mày nở hoa rồi kìa.
Huệ ngạc nhiên nhướng mắt theo hướng tay tôi chỉ. Một thoáng nó đã quên bẵng những câu nói an ủi dành cho tôi. Nhìn Huệ quấn quít bên cánh quỳnh trắng muốt, ánh mắt ngời lên hạnh phúc, tôi mơ hồ cảm nhận được sự ngượng ngập dâng lên. Nó thánh thiện, trong sáng biết bao. Chúng tôi đã gắn bó với nhau từ buổi đầu tiên khi cùng đăng ký vào học ở trường múa, đã chia sẽ những khó khăn, đã thấm cho nhau từng giọt mồ hôi rơi trên sàn tập… Vậy mà đã có lúc tôi oán trách Huệ, ghen tị vơi Huệ chỉ vì cái vai múa chính vớ vẩn ấy.
Huệ dắt tôi đi vòng quanh phòng khách theo lối cửa bên.
Đã quá quen với hành động này tôi ghé tai hỏi nhỏ:
- Phụ huynh có khách à?
- Ừ! Cô giáo đấy.
- ???
- Cô đến để báo tin tao được chọn múa chính, nhân tiện hỏi bố tao về cái đơn xin việc làm của em trai cô.
Giọng Huệ đều đều thản nhiên. Tôi bàng hoàng sững sờ sau lưng nó. Choáng váng.
Tôi dừng lại chào bố mẹ sau khi đã vùng vằng dậm chân giận dỗi với sàn nhà. Bố mỉm cười:
- Lại có chuyện gì đây?
Tôi phụng phịu:
- Bây giờ thì con hiểu tại sao con không được nhận vai chính rồi. Nhưng mà con không buồn đâu, chỉ tức thôi.
Bố kiên nhẫn lắng nghe một cách kiên trì những câu hỗn tạp, không đầu không cuối của tôi.
- Con ngồi xuống đây. Bây giờ bố sẽ kể cho con nghe truyền thuyết về loài chim đại bàng – Câu chuyện mà bố đã thuộc lòng từ bé. Bố tin là sau khi nghe xong con sẽ tìm ra lời giải đáp tốt nhất cho vấn đề của con.
Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống ngế xa lông đối diện với bố, giọng ông chậm rãi vang lên - đều đều.
“Chim đại bàng là loài chim dũng mãnh nhất. Nó chỉ làm tổ trên vách đá, nơi cheo leo giữa vực sâu để ấp trứng. Nơi ấy không có một loài vật nào có thể đến được ngoại trừ đại bàng và thần chết. Trước mặt tổ chim là đại dương mênh mông. Khi chim non chào đời, chúng sẽ được ru ngủ bằng tiếng hát thì thầm du dương của biển cả. Chim non được luyện giọng với tiếng gầm rú giận dữ của bão táp ngoài khơi và tiếng hú hãi hùng từ vực thẳm. Đến một ngày nào đó, khi chim non đủ lông đủ cánh, đại bàng sẽ dạy con tập bay.
Bài tập bay đầu tiên được bắt đầu bằng hành động hất con từ trên cao xuống của đại bàng. Chú chim non chới với. Vực sâu hun hút dưới chân. Từng cơn sóng điên cuồng gào thét vùi đôi cánh bé bỏng, giữa lúc ấy từ không trung bao la vang lên giọng nói của đại bàng:
- Hỡi đứa con bé bỏng của ta. Con đang ở giữa không gian. Hãy dũng cảm mở mắt ra mà nhìn xem. Dưới kia là vực thẳm – cái vực sâu đầy tăm tối hiểm nguy. Trên đôi cánh của con là gió, là nắng và trời xanh. Nếu con đập cánh bằng hết sức lực con sẽ bay lên làm bạn với trời xanh. Đại dương sẽ hát những khúc ca, ngợi ca lòng quả cảm của con. Nếu con rơi xuống tức la con đã chọn cho mình cái chết hèn nhát trong tăm tối. Đời sẽ chê bai con. Con sẽ không bao giờ được nhìn thấy ánh sáng. Con sẽ không một lần nào được mang tên của loài chim đại bàng dũng mãnh vì đại bàng không khi nào chết hèn nhát. Con hãy tự mình cố gắng lên!
Chim non khẽ đập cách. Những cái đập yếu ớt chìm nghỉm giữa sóng biển. Một… hai… đôi cánh chim non chao đảo. Vực sâu lên tiếng mời gọi, cố níu giữ đôi cánh non nớt, năm… sáu… nhìn kìa! Đôi cánh đã đập từng nhịp dứt khoát, chín… mười, bay lên. Chim non bay dần lên chở ánh nắng trên lưng. Mặt trời dịu dàng nhìn chú mỉm cười. Đại dương hiền hòa tung những đám bọt trắng xoá trong bản nhạc mừng chiến thắng… Phía chân trời xa xa hai chấm đen ẩn hiện trong làn mây trắng. Đại bàng đã ra đi, chỉ còn đại bàng con ở lại bắt đầu trong một cuộc sống mới. Đã hàng nghìn năm trôi qua, trải qua biết bao thế hệ nhưng đại bàng vẫn giữ nguyên phong tục cũ, vẫn xây tổ giữa vực thẳm và vẫn chỉ dạy con chim non một bài tập bay duy nhất…”
Chiếc màn nhung từ từ kéo sang hai bên. Chúng tôi bước ra sân khấu trong tiếng nhạc rộn ràng. Huệ tiến lên phía trước. Nó thể hiện động tác một cách thuần thục và tuyệt vời. Tôi hồi hộp dõi mắt nhìn theo. Nhạc nền bỗng chuyển nhịp. Huệ khẽ nhún chân lên cao… rồi lại hạ xuống... rồi lại nhấc mình lên một lần nữa. Thôi chết, nó bị mất đà rồi. Không cẩn thận động tác quay ba vòng hỏng mất. Dàn nhạc đã bắt đầu chơi lại một nhịp. Giữa sân khấu người Huệ cứng đờ, bất động. Đám vai phụ xôn xao, tất cả bỗng nhòe đi. Bất thần tôi lao ra…
Tiếng vỗ tay vang lên không dứt. Buổi diễn kết thúc, Huệ ôm chầm lấy tôi:
- Đan! Cám ơn mày. Lần đầu tiên tao thấy mày quay 3 vòng đẹp đến thế. Không có mày tao đã làm hỏng buổi biểu diễn rồi.
Cô giáo choàng lên cổ tôi một dây hoa dài, thân mật:
- Cô muốn nói là cô rất cám ơn em.
Tôi mỉm cười rạng rỡ:
- Thành công rồi cô ạ!.
Mọi người ùa lên sân khấu. Bao quanh tôi là những nụ cười, những niềm vui và hạnh phúc. Tôi bồng bềnh trôi trên một dòng sông đầy hoa. Thấp thoáng trong ánh mắt, hình ảnh đôi cánh đại bàng con chở đầy nắng và gió. Phía dưới là đại dương nép mình khuất phục, trên cao, bầu trời xanh vẫy chào. Bất giác tôi thì thầm: “Bay đi nhé! Đại bàng con!”.